Bạn có thường xuyên lo lắng về cách người khác nhìn nhận mình? Bạn có cảm thấy mình luôn bị người khác đánh giá? Nhiều vấn đề tâm lý bắt nguồn từ chính những suy nghĩ này. Thiền định được xem là một phương pháp giúp loại bỏ tạp niệm, tập trung vào sự tỉnh thức của cơ thể. Tuy nhiên, thiền định chỉ là giải pháp tạm thời. Sau khi thiền, những thói quen cũ của não bộ sẽ quay trở lại, bạn vẫn trao quyền đánh giá bản thân cho người khác và tiếp tục sống trong căng thẳng.
Vấn đề lớn nhất của con người là thói quen trao quyền đánh giá bản thân cho người khác. Tại sao trước khi uống rượu bạn kín đáo nhưng sau khi uống lại thoải mái hơn? Bởi vì rượu làm tê liệt não bộ, khiến bạn tạm thời không còn quan tâm đến ánh mắt người đời. Nói cách khác, khi tỉnh táo bạn thông minh nhưng nhút nhát, khi say bạn ngốc nghếch nhưng can đảm. Người can đảm, dù ngốc nghếch, vẫn có nhiều cơ hội hơn người thông minh nhưng nhút nhát. Đừng trao quyền đánh giá bản thân cho người khác. Hãy tự tin và để giá trị của bạn được quyết định bởi chính mình.
Não bộ của chúng ta đang sử dụng tư duy thời cổ đại để giải quyết vấn đề hiện đại. Con người là động vật sống theo bầy đàn. Thời xưa, nếu bị tách khỏi nhóm, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Do đó, gen của chúng ta được lập trình để quan tâm đến cách nhìn nhận của nhóm. Nhưng môi trường sống hiện đại đã thay đổi. Gen này có thể bị lợi dụng. Trong cuốn sách “Flow – Dòng Chảy”, có một câu nói rằng: “Trong xã hội phức tạp, cảm xúc con người bị kéo theo hai hướng. Một mặt, các cơ quan quyền lực cố gắng tạo ra những con người làm việc chăm chỉ, tiết kiệm. Mặt khác, các công ty quảng cáo lại không ngừng tiếp thị để khiến chúng ta tiêu hết tiền vào những mặt hàng giúp họ kiếm lời.”
Khuynh hướng đi theo đám đông và những đặc điểm tính cách có sẵn trong bạn chính là lỗ hổng để người khác lợi dụng. Đó chính là những phương pháp mà xã hội hiện đại sử dụng để thao túng bạn. Chúng ta đã trao quyền chủ đạo cho xã hội, cho những nhu cầu nguyên thủy như ăn uống, vui chơi. Đó là trạng thái “hưng lạc”, một tình huống còn đáng sợ hơn việc bị điều khiển bởi những quy chuẩn xã hội thông thường.
Con cái nhà nghèo thường ngại ngùng khi chưa kiếm ra tiền. Họ coi trọng nghĩa khí, không muốn nhận tiền của người khác, thà bị lừa gạt, thiệt thòi chứ không phụ lòng ai. Kết quả là chính thứ đạo lý này trói chặt họ ở đáy xã hội. Trong khi đó, con nhà giàu được tiếp xúc với kinh doanh từ nhỏ, hiểu rõ quy luật cá lớn nuốt cá bé. Khi lớn lên, họ luôn trăn trở làm sao để kiếm tiền, chiếm đoạt tài nguyên, hợp pháp hóa việc bóc lột giá trị của người khác.
Người nghèo coi trọng tình cảm, đặt tình cảm lên hàng đầu. Nhưng họ đâu biết rằng tình cảm cũng là một hình thức ràng buộc, thậm chí là lợi dụng. Khi bạn nỗ lực kiếm được tiền, bạn bè nghèo khó ngày xưa bỗng nhiên xuất hiện vòi vĩnh. Khi bạn trưởng thành, có chính kiến riêng, không muốn sống theo sự sắp đặt của cha mẹ, họ sẽ mắng nhiếc bạn là vô ơn, bất nghĩa. Muốn thoát khỏi vũng lầy đó, bạn buộc phải cứng rắn, lạnh lùng hơn.
Người nghèo nghèo vì họ sống trong khuôn khổ do người khác đặt ra, tin vào những điều viển vông như đạo đức. Họ dễ dàng từ bỏ lợi ích của bản thân khi người khác tỏ ra tình cảm. Tục ngữ có câu: “Không có lửa làm sao có khói?”. Những thứ được người khác ra sức tuyên truyền có thực sự có lợi cho kẻ yếu hay họ đang che giấu điều gì đó? Thực tế, quy tắc, luật lệ trong xã hội được thiết kế để trói buộc người lương thiện và kẻ yếu, vì chỉ có như vậy xã hội mới ổn định.
Muốn thành công, kiếm tiền, cảm nhận được tình cảm chân thành, bạn phải phá bỏ một số thứ, có thể là lễ nghĩa, liêm sỉ, danh dự, thậm chí là luật lệ (miễn là không vi phạm pháp luật). Ngại ngùng chính là liều thuốc độc giết chết người lương thiện. Trong một xã hội đầy rẫy bất công và toan tính, mọi ưu điểm của bạn đều có thể trở thành điểm yếu. Đức tính của người nghèo là kiếm ra tiền.
Những kiến thức giúp con người khỏe mạnh lại hay bị cấm đoán, trong khi những thứ khiến con người sa đọa lại được cổ xúy. Điểm chung của người thành công là dồi dào năng lượng, trí nhớ tốt, hành động dứt khoát, khả năng tập trung cao độ. Ngược lại, người có thể chất yếu kém thường dễ mệt mỏi, thiếu tập trung, dễ rơi vào trạng thái chán nản, bi quan.
Người xưa có câu: “Thân thể khỏe mạnh là cách mạng của bản thân”. Người yếu đuối nên tránh xa những thứ tiêu cực, độc hại, giữ gìn năng lượng. Ở những căn nhà nhỏ, đặc biệt là phòng ngủ càng nhỏ càng có lợi cho việc tụ khí. Để cải thiện thể chất, bạn phải thay đổi toàn bộ lối sống, bao gồm vận động, ăn uống, cảm xúc và nghỉ ngơi.
Vận động hợp lý giúp gia tăng năng lượng sống. Người có thể chất yếu kém nên luyện tập Bát Đoạn Cẩm hoặc Đông Hoa Thiền Đầu Công. Chế độ ăn uống lành mạnh cũng rất quan trọng. Loại bỏ ngay lập tức đồ ăn nhanh, đồ ăn chế biến sẵn. Hạn chế ăn cay nóng, đồ lạnh. Hãy ăn nhiều rau xanh, trái cây tươi và những món ăn được chế biến thanh đạm.
Kiểm soát cảm xúc tiêu cực. Thời đại internet khiến chúng ta bị ngập trong những luồng thông tin. Hãy dành thời gian đọc sách về văn hóa truyền thống, sách khai sáng tâm hồn, thường xuyên đến những nơi yên tĩnh để tĩnh tâm, thiền định. Nghỉ ngơi điều độ. Người có thể chất yếu kém cần ngủ sớm, dậy sớm và duy trì đều đặn mỗi ngày. Thay vì sử dụng điện thoại, chơi game, hãy dành thời gian đi dạo, đọc sách, thiền định hoặc hòa mình vào thiên nhiên.
Người có thể cứu dỗi bạn không ai khác chính là bản thân bạn. Người dưới đáy xã hội, muốn vực dậy, bước đầu tiên là tự kiểm điểm bản thân. Từ bỏ những thói quen xấu, xây dựng thói quen sống lành mạnh, đi ngủ sớm, thức dậy sớm, tập luyện thể chất để khôi phục sức khỏe và sửa chữa tâm tính.
Xung quanh bạn chủ yếu là năng lượng tiêu cực? Hãy cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với môi trường tích cực, tránh xa năng lượng tiêu cực và những người có cảm xúc cực đoan. Hãy quan tâm đến bản thân. Bớt sân si việc đời, bớt ảo tưởng mình là chúa cứu thế. Hãy làm quen với câu “Kiến tử bất cứu” (thấy chết mà không cứu). Đừng giữ quá nhiều tiền trên người. Tiền bạc không phải là tất cả. Việc tích trữ tiền quá nhiều không chỉ làm bạn nặng nề mà còn dễ bị người khác lợi dụng.