Con người không cần bất kỳ mối quan hệ xã giao nào, mối quan hệ xã giao của người nghèo chẳng bằng phân chó. Nghe có vẻ cực đoan, nhưng thực tế phũ phàng của cuộc sống đôi khi lại chính là như vậy. Từ nhỏ, cha mẹ, thầy cô luôn dạy chúng ta phải đoàn kết, yêu thương, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè, đồng nghiệp. Nhưng khi đối mặt với thế giới rộng lớn này, ta mới nhận ra chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình và tiền bạc trong tay.
Rất nhiều người không thể nhìn thấu hiện thực này, coi trọng các mối quan hệ xã giao hời hợt. Hôm nay hẹn đồng nghiệp nhậu nhẹt, ngày mai bị lũ bạn rủ rê chơi game. Thời gian cứ thế trôi qua trong vô nghĩa.
Không chỉ bạn bè mà ngay cả cha mẹ đôi khi cũng thực dụng. Khi ta còn nhỏ, ai cũng nói cha mẹ yêu thương ta vô điều kiện. Nhưng thực tế, cha mẹ cũng như bao người khác, đều coi trọng người giàu có, thành đạt. Nếu họ biết bạn bận rộn nhưng không kiếm được nhiều tiền, họ sẽ chỉ trích, chê bai. Hành động đó như ngầm nói với bạn rằng bạn là một kẻ vô dụng.
Về những người sếp, ngày nay vẫn còn rất nhiều người cố gắng lấy lòng sếp. Cho dù mối quan hệ của bạn với sếp tốt đến đâu, bạn vẫn chỉ là người làm công. Nếu họ tìm được người khác rẻ hơn, dễ sai khiến hơn, họ sẽ sẵn sàng thay thế bạn.
Vì vậy, để tồn tại trong xã hội này, chỉ có tiền mới là thật, còn những mối quan hệ xã giao đều là phù phiếm. Nếu mức lương hiện tại của bạn thấp, đừng suốt ngày du lịch, ăn chơi với đám bạn. Hãy tận dụng thời gian để trau dồi kỹ năng, tìm kiếm công việc lương cao hơn. Nắm bắt cuộc sống của chính mình, chủ động thử nghiệm, thực hành nhiều hơn.
Càng lên cao, bạn càng không cần phải làm hài lòng người khác, cũng không cần người khác làm hài lòng mình. Những kẻ suốt ngày thích lợi dụng các mối quan hệ, thích xã giao đều là lũ quỷ nghèo tham lam, nhất định phải tránh xa.
Tại sao một số người thích ở nhà và không muốn ra ngoài, thích ở một mình? Bởi vì tất cả những thứ họ yêu thích đều ở nhà, còn những người và những thứ họ ghét đều ở bên ngoài. Trên thế giới này, nơi nào có tụ tập đông người, chủ đề được thảo luận không gì khác hơn là khoe khoang, hạ thấp, soi mói người khác. Vậy ra ngoài làm gì?
Họ có trái tim trong sáng, biết sống cho chính mình. Trong cuộc sống, họ không muốn ép mình phục vụ người khác. Dù có một mình, có ít bạn bè nhưng không hề cô đơn mà rất thoải mái, không cần cố gắng duy trì các mối quan hệ xã giao gượng ép. Những người như vậy có trái tim trong sáng, biết cách làm hài lòng bản thân, sống cuộc sống mình muốn.
Thu hẹp vòng tròn xã giao, cuộc sống sẽ ổn định, bình yên hơn. Trong cuộc sống, dù có bao nhiêu người đồng hành cùng bạn, cuối cùng bạn vẫn phải đối mặt với chính mình. Vì vậy, đừng lo lắng về việc ngày càng có ít bạn bè, cũng đừng buồn bã vì mối quan hệ với người thân ngày càng phai nhạt. Hãy làm việc chăm chỉ để bản thân tốt hơn và chăm sóc gia đình. Đó là những quyết định sáng suốt nhất của một người trưởng thành.
Người thông minh thường cô đơn, hay nói đúng hơn là người thông minh lựa chọn cô độc. Trang Tử nói: “Độc hữu ch nhân, thị vị tri quý” – nghĩa là người biết ở một mình mới trở thành người xuất chúng, được coi là tôn quý. “Độc hữu” ở đây chỉ sự tự do, tự tại, sự hài hòa tự thân, hoàn thiện bản thân. Cũng chính là biết cách chung sống với chính mình.
Từ nhỏ đến lớn, chúng ta học quá nhiều đạo lý về cách chung sống với người khác, hòa nhập với xã hội. Nhưng lại quên mất điều căn bản nhất: Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình. Nếu ai có thể chiến thắng bản thân, học cách chung sống với bản thân, thì người đó có thể chiến thắng tất cả.
Einstein nói: “Những người xuất chúng sở hữu khối óc vĩ đại luôn phải đối mặt với những chỉ trích kịch liệt từ những kẻ mang đầu óc tầm thường”. Người có ước mơ, có hành động để biến ước mơ thành hiện thực, có đủ năng lực và sự vĩ đại để làm tốt hơn người khác thì họ bắt buộc phải trở nên khác biệt. Họ dám bước ra khỏi số đông đang lầm lũi trong những niềm mơ vụn vặt.
Trong trí tuệ của Trang Tử, nhiệm vụ đời người là tìm thấy chính mình và tìm thấy con đường của chính mình. Có lẽ trên chặng đường này, ai cũng có lúc cảm thấy cô đơn, nhưng chấp nhận sự cô đơn chính là bắt đầu của một cuộc sống viên mãn. Nếu bản thân mình cũng không thể hòa hợp được, bạn sẽ vĩnh viễn không thể hòa hợp được với người khác.